Phân tích cảm xúc, suy nghĩ của nhân vật “tôi” khi nghe bố giảng về những món quà trong văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ
Tuyển tập những bài tập làm văn hay nhất trong chương Ngữ văn lớp 7 bộ kết nối tri thức. Sau đây, mời bạn đọc cùng tham khảo bài: Phân tích cảm xúc, suy nghĩ của nhân vật “tôi” khi nghe bố giảng về những món quà trong văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ.
Đề bài: Phân tích cảm xúc, suy nghĩ của nhân vật “tôi” khi nghe bố giảng về những món quà trong văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ.
Bài tham khảo 1:
Nhân vật “tôi” trong đoạn trích “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” của nhà văn Nguyễn Ngọc Thuần sau khi nghe bố giảng về những món quà thì cậu bé cũng tìm được món quà thực sự của mình. Món quà mà bố bảo có thể chỉ là một nụ hôn, một giấc ngủ hay nụ cười của nhân vật tôi. Những món quà bao giờ cũng đẹp bởi đó xuất phát từ sự cho đi và nhận lại. Vì vậy mà bố mới khuyên cậu bé hãy lắng nghe và cảm nhận xem món quà thực sự của mình được nhận là gì. Ban đầu cậu bé chưa hiểu được, nhưng khi bước vào khu vườn xinh đẹp phía trước, chạm tay và cảm nhận, cậu hiểu ra món quà thực sự mà mình tìm kiếm chính là khu vườn bất tận. Rồi sau đó cậu thích thú reo lên khi chạm vào bố mình và bảo món quà của mình bự quá. Chi tiết đáng yêu này đã tô điểm sáng cho văn bản, đồng thời, cho người đọc thấy tâm trạng vui sướng và thích thú của nhân vật tôi.
Bài tham khảo 2:
Đoạn trích “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” của Nguyễn Ngọc Thuần đã gợi nên những cảm xúc, suy nghĩ của nhân vật “tôi” khi nghe bố giảng về những món quà. Những món quà của người bố nói đến là một nụ hôn, một giấc ngủ và cả con người của nhân vật “tôi”. Tất cả đều là những món quà rất đẹp. Sau khi nghe xong lời bố giảng giải, nhân vật tôi dường như nhận ra món quà bất tận của mình chính là khu vườn. Trong đó, mỗi bông hoa là món quà nhỏ, một vườn hoa là món quà lớn. Nhân vật tôi vui sướng reo lên với bố khi đã tìm ra được một món quà đích thực. Món quà ấy chính là nơi mà cậu bé dành hết tình cảm yêu thương, gắn bó và trân trọng nhất. Cậu bé đã tìm ra được một chân lí cuộc sống mới, đó là những thứ bình dị, nhỏ bé nhất cũng chính là những món quà quý giá và chúng ta cần phải trân trọng nó.
Bài tham khảo 3:
Văn bản “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” của nhà văn Nguyễn Ngọc Thuần đã để lại nhiều ấn tượng cho bạn đọc. Nhà văn đã xây dựng một câu chuyện tưởng chừng như đơn giản nhưng lại gửi gắm bài học ý nghĩa trong cuộc sống. Nhân vật chính trong bài xưng “tôi”. Ngôi nhà của cậu có một khu vườn rộng. Người bố đã trồng rất nhiều hoa. Mỗi buổi chiều ra đồng về, hai bố con ra vườn thi nhau tưới. Người bố thường bảo nhân vật tôi nhắm mắt lại, sau đó dẫn cậu đi đến để chạm từng bông hoa một rồi đoán xem đó là hoa gì. Sau nhiều lần thử thách, cậu đã thuộc làu làu, chạm loài nào đều đoán tên được loài đó. Một ngày nọ, thằng Tý đem tặng bố những trái ổi to mềm. Mặc dù người bố không thích ăn ổi nhưng vẫn rất vui vẻ nhận lấy. Nhân vật tôi nhận ra bài học về những món quà mình cho đi hay mình được nhận. Sau đó, người bố lại nghĩ ra một trò chơi khác, thay vì chạm thì bây giờ nhân vật tôi chỉ được ngửi rồi gọi tên. Khi đã thuần thục, bố khen cậu là người có chiếc mũi tuyệt nhất thế giới. Lúc đó, nhân vật tôi cũng nhận ra rằng chính những bông hoa là người đưa đường, dẫn lối cho cậu trong khu vườn. Trong cuộc sống hiện đại, con người thường bị những lo toan bộn bề cuốn đi. Có đôi khi nghĩ lại, chúng ta cảm thấy hối tiếc về những ngày. Văn bản “Vừa đã đưa người đọc tìm đến với những khoảnh khắc chậm rãi, cảm nhận khoảng lặng trong cuộc đời. Người bố đã tạo ra những trò chơi để đứa con dành thời gian trải nghiệm. Qua những trải nghiệm đó, bài học nhỏ bé đã được người bố dạy cho con về tình yêu thương và sự biết ơn. Người bố trong câu chuyện đã dạy cậu cách yêu thương, quan tâm đến từng đóa hoa, ngọn cỏ. Từ đó, chúng ta đã học được sự yêu thương, học được sự tự tin, học được là mình cần quan tâm đến người khác. Dường như, tác giả muốn nhắn nhủ chúng ta rằng chỉ cần bạn biết lắng nghe thêm một chút, chú ý mọi thứ xung quanh hơn một chút, bạn sẽ cảm thấy thế giới này đáng quý vô cùng. Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ đã mở ra trước mắt người đọc những bài học đơn giản mà sâu sắc. Mỗi người từ đó sẽ biết trân trọng hơn những điều tưởng chừng là bé nhỏ nhất.
Bài tham khảo 4:
“Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” của nhà văn Nguyễn Ngọc Thuần là một câu chuyện đơn giản nhưng đem đến cho người đọc bài học sâu sắc trong cuộc sống. Nhân vật chính trong truyện là một cậu bé. Trong khu vườn nhà cậu có trồng rất nhiều hoa. Cứ mỗi buổi chiều, hai bố con cậu ra vườn thi nhau tưới cây. Bố thường bảo cậu bé nhắm mắt lại, sau đó dẫn cậu đi chạm từng bông hoa một rồi đoán xem đó là hoa gì. Cậu bé đã thuộc làu làu, chạm loài nào đều đoán tên được loài đó. Sau đó, bố lại nghĩ ra một trò chơi khác, thay vì chạm thì bây giờ nhân vật tôi chỉ được ngửi rồi gọi tên. Khi đã thuần thục, bố khen cậu là người có chiếc mũi tuyệt nhất thế giới. Lúc đó, cậu nhận ra rằng chính những bông hoa là người đưa đường, dẫn lối cho cậu trong khu vườn. Câu chuyện của cậu bé đã đưa người đọc tìm về những khoảnh khắc chậm rãi của đời thường, tìm về những điều bé nhỏ và nuôi dưỡng tâm hồn mình. Người bố đã tạo ra những trò chơi để giúp cậu bé rèn luyện mọi giác quan. Nhưng ý nghĩa của những trò chơi không chỉ dừng lại ở đó. B ố đã dạy cho cậu cả những bài học sâu sắc trong cuộc sống: biết yêu thương, lắng nghe và thấu hiểu thiên nhiên cũng như trân trọng mọi thứ xung quanh mình. Đặc biệt là hình ảnh cuối truyện “những bông hoa chính là người đưa đường” gửi gắm thông điệp thiên nhiên chính là những gì thân thuộc, gần gũi nhất. Khi chúng ta cảm mọi thứ bằng lòng yêu mến, kiên nhẫn và chân thành, sẽ tìm được con đường của riêng mình. Bên cạnh đó, câu chuyện về món quà của thằng Tý cũng gợi cho người đọc một bài học. Món quà chứa đựng tâm ý của người tặng - thằng Tý: “Trái ổi to được lựa để dành cho bố đều có bịch ni lông bọc lại đàng hoàng. Những trái ổi vừa to vừa mềm, cắn vài rất đã”. Vậy nên mặc dù người bố rất ít khi ăn ổi nhưng vì Tý mà ăn. Tuy chỉ là một món quà nhỏ bé, hết sức đơn giản nhưng quan trọng nhất là tâm ý của người tặng món quà. Một món quà bao giờ cũng đẹp. Khi ta nhận hay cho một món quà, ta cũng đẹp vì món quà đó. Bởi vậy dù là người nhận hay cho món quà một cách trân trọng thì cũng thể hiện nét đẹp của mình.
Bình luận