Kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng
Đề bài: Kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng
Gia đình – hai tiếng ấy sao thân thương biết mấy. Gia đình là điểm tưa nâng bước chân mỗi người. Nơi đó có cha mẹ hết mực yêu thương và che chở. Ta tự hỏi phải làm gì để cha mẹ vui lòng. Niềm vui với cha mẹ đôi khi không phải thứ gì đó quá lớn lao, đơn giản chỉ là một việc làm của chính chúng ta. May mắn thay, tôi đã làm được điều đó.
Gia đình tôi có hai anh em, tôi là em út. Anh trai tôi đã là sinh viên đại học sắp ra trường nên không ở nhà. Thỉnh thoảng anh mới về nhà vào cuối tuần hoặc các dịp lễ tết. Có lẽ vì tuổi tôi còn khá nhỏ nên bố mẹ hay chiều chuộng, chăm sóc. Bố mẹ luôn lo lắng vì con gái còn khờ dại, ngây thơ.
Một lần, mẹ đắn đo mãi mới đồng ý cho tôi đem hoa quả sang nhà bà ngoại biếu bà. Nhà bà cách nhà tôi khoảng gần năm ki – lô – mét, mẹ sợ tôi đi đường không cẩn thận, cứ dặn đi dặn lại mãi. Hiếm khi được tự mình đi xa đến vậy, tôi vui mừng không thôi, ưỡn ngực tự tin đảm bảo với mẹ. Ngay khi mẹ đồng ý, tôi phấn khởi dắt xe đạp của mình ra, để túi hoa quả ngay ngắn rồi tạm biệt mẹ đến nhà bà.
Con đường dẫn tới nhà ngoại tuy dài nhưng rất dễ đi. Nắng sớm nhảy nhót xuyên qua từng kẽ lá, chạy đuổi theo bước chân của những chú chim đang hót véo von. Tôi chầm chậm đạp xe trên con đường nhựa giữa tán cây xanh mát rượi, vừa đi vừa ngâm nga một khúc hát. Không bao lâu sau, cánh cổng sơn trắng nhà bà đã hiện ra trước mắt. Tôi dắt xe vào mái hiên rồi cất tiếng gọi:
- Ngoại ơi, con đến thăm ngoại này.
Tiếng gọi lảnh lót của tôi vừa dứt thì bóng hình thân quen của ngoại xuất hiện ở phía vườn. Đôi tay gầy gò của ngoại còn cầm một nắm cỏ xanh. Tôi lon ton chạy lại gần:
- Ngoại, ngoại nhổ cỏ ạ?
Ngoại hiền từ nhìn tôi, yêu thương nói:
- Hôm nay được mẹ cho đi một mình sang nhà ngoại cơ đấy! Cháu ngoại giỏi quá.
Tôi biết ngoại rất thương tôi, nhưng không quá khắt khe như mẹ liền nảy ra một ý định. Tôi đề nghị ngoại cho tôi nhổ cỏ cùng ngoại. Ngoại vui vẻ đồng ý ngay, lấy chiếc mũ rộng vàng để che cho đỡ nắng rồi hướng dẫn tôi nhổ cỏ. Tôi vừa nhổ cỏ vừa kể cho ngoại nghe đủ chuyện ở trường lớp. Đến gần trưa, khi ánh mặt trời đã gay gắt trên cao, khu vườn mới sạch cỏ. Nhìn những hàng rau non mơn mởn đung đưa trong nắng vừa được trồng xuống sau khi đã sạch cỏ, lòng tôi chợt vui sướng lạ kỳ.
Ngoại dẫn tôi đi rửa tay rồi hai bà cháu cùng vào trong nhà. Ngoại dặn cứ ngồi đấy ăn bánh khúc ngoại làm sáng nay, ngoại đi nấu cơm. Tôi ngoan ngoãn vâng lời, nhìn những chiếc bánh khúc lấp ló trong chõ xôi trắng cảm giác như tuổi thơ trở về. Tôi ăn hết một cái bánh khúc, ngồi ngó nghiêng căn nhà nhỏ của ngoại. Nhà xây đã nhiều năm, đã có chút cổ kính, cũ kĩ. Tôi sờ tay lên tấm ảnh của ngoại, phát hiện ra một lớp bụi đã bám đầy. Ngoại tuổi cũng cao rồi, những đồ ở trên cao không thể lau chùi thường xuyên như trước nữa. Lâu rồi, mẹ lại không sang.
Nhân lúc ngoại đang nấu cơm, tôi lấy chổi phủi sạch bụi trên tủ, giá treo, quét nhà một lượt rồi học mẹ pha nước. Tôi cẩn thận lau sạch từng đồ dùng trong căn nhà, dọn dẹp những thứ không dùng đến nữa. Khi tôi vừa dừng tay, ngắm nhìn căn nhà đã tươi sáng, thoáng mát hơn thì ngoại từ dưới bếp đi lên. Tôi hào hứng khoe:
- Con vừa dọn lại nhà cho ngoại nhé. Cái đồng hồ cũ con bỏ vào tủ, cái hộp của ngoại con bỏ trong hòm...
Tôi thao thao bất tuyệt nói mãi. Nói xong tôi mới phát hiện nụ cười của ngoại. Ngoại xoa đầu tôi:
- Cháu ngoại hiểu chuyện thế này rồi mà mẹ mày cứ lo mãi.
Tôi cười hì hì nghĩ bụng về nhà phải kể với mẹ, để mẹ biết mình đã lớn rồi. Tôi thu dọn xong thì cùng ngoại ăn cơm, chơi đến mãi nửa buổi chiều mới đạp xe về nhà. Mẹ từ trong bếp đi ra thấy tôi xách túi bánh khúc ngoại cho khẽ mắng:
- Làm mẹ lo mãi, đường thì xa.
Tôi chỉ chờ có thế, nhanh nhẹn khoe thành tựu của mình ở nhà ngoại. Nét mặt mẹ ngạc nhiên rồi lo lắng. Nghe xong, mẹ nói:
- Lần sau không được đụng lung tung kẻo hỏng đồ, lại bị thương ra đấy.
Miệng trách như vậy nhưng tôi vẫn thấy niềm vui lấp lánh trong ánh mắt mẹ. Tối hôm ấy, nghe chuyện bố còn tự hào kêu con gái bố giỏi quá.
Một ngày đẹp trời, tôi đã làm được một việc nhỏ bé. Tuy nhiên, chỉ bấy nhiêu thôi bố mẹ cũng đã yên tâm phần nào. Nụ cười hạnh phúc, tự hào của bố mẹ khiến lòng tôi vui sướng. Sâu trong lòng, tôi muốn nói: “Bố mẹ yên tâm, con gái của bố mẹ đã khôn lớn, con sẽ luôn cố gắng để bố mẹ vui lòng.”
Bình luận