Slide bài giảng ngữ văn 7 cánh diều tiết: Viết bài văn biểu cảm về một con người hoặc sự việc
Slide điện tử tiết: Viết bài văn biểu cảm về một con người hoặc sự việc. Kiến thức bài học được hình ảnh hóa, sinh động hóa. Trình bày với các hiệu ứng hiện đại, hấp dẫn. Giúp học sinh hứng thú học bài. Học nhanh, nhớ lâu. Có tài liệu này, hiệu quả học tập của học môn Ngữ văn 7 cánh diều sẽ khác biệt
Bạn chưa đủ điều kiện để xem được slide bài này. => Xem slide bài mẫu
Tóm lược nội dung
BÀI 3: TRUYỆN KHOA HỌC VIỄN TƯỞNG
VIẾT BÀI VĂN BIỂU CẢM VỀ MỘT CON NGƯỜI HOẶC SỰ VIỆC
Đề bài: Viết bài văn biểu cảm về một sự việc hoặc nhân vật mà em yêu thích trong đoạn trích "Bạch tuộc” (Véc-nơ) đã học.
Bài soạn rút gọn:
Trong đoạn trích Bạch tuộc, em ấn tượng nhất là thuyền trưởng Nê-mô, một người vừa có vẻ đẹp của thể lực lẫn tinh thần.
Thuyền trưởng Nê-mô trong đoạn trích Bạch tuộc hiện lên là một người sẵn sàng chiến đấu với lũ bạch tuộc, nói cách khác, ông là một người quyết đoán, gan dạ. Ông đã sẵn sàng chiến đấu với những con bạch tuộc bằng rìu và đã đã chém đứt các vòi của chúng. Khi Nét Len bị một con bạch tuộc quật ngã, giáo sư A-rôn-nác đã lao tới cứu anh ta. Nhưng Nê-mô đã đến trước giáo sư. Lưỡi rìu của Nê-mô cắm phập vào mồm quái vật, và thế là Nét thoát chết trong gang tấc. Ở chi tiết này, có thê thấy sức mạnh cùng sự nhanh nhẹn của một thuyền trưởng. Phải có sức khỏe về thể chất, Nê-mô mới có thể sẵn sàng chiến đấu với lũ "quái vật" này và có những hành động vô cùng nhanh như vậy.
Nê-mô không chỉ là một người có vẻ đẹp về thể lực mà còn có cả vẻ đẹp về tinh thần. Vì sao ông phải chiến đấu với lũ bạch tuộc? Đó không chỉ còn là vì lũ bạch tuộc khiến con tàu No-ti-lớt không đi được mà còn vì những con người trên chiếc tàu ấy. Nếu không chiến đấu với lũ bạch tuộc, sẽ không có cơ hội nào để cứu người thủy thủ kia, không có cơ hội nào để cứu Nét Len. Việc Nê-mô chặt đứt vòi bạch tuộc hay rìu của ông cắm phập vào mồm quái vật vừa cho thấy sức mạnh thể chất của ông, nhưng cũng nói lên sự giận dữ của ông với lũ "quái vật" dám động vào những người trên tàu. Nói cách khác, đó là tình cảm giữa người với người, tình cảm của những người đã thân thiết dành cho nhau. em nhớ nhất là chi tiết mắt Nê-mô ứa lệ khi nghĩ về "biển cả vừa nuốt mất một người đồng hương của mình". Em ấn tượng bởi đó là sự xúc động của một con người dành cho một con người, của người có quê hương dành cho đồng hương của mình, của một thuyền trưởng dành cho thuyền viên. em còn ấn tượng bởi ông không khóc nức nở, không khóc thành tiếng hay một sự xúc động thái quá. Ở đây, Nê-mô chỉ "ứa nước mắt", những giọt nước mắt của ông cứ trào ra, ông không hề kêu lên hay cố tình thể hiện mà nó là cảm xúc chất chứa đến hồi bộc phát. Chi tiết này là một chi tiết đắt giá nói lên vẻ đẹp tinh thần của Nê-mô.
Nhân vật Nê-mô với sự gan dạ, quyết đoán và tình thương người đã để lại trong em sự cảm phục và ngưỡng mộ. Ông cũng cho em hiểu về sức mạnh của con người, sức mạnh của tinh thần đồng đội. Chính Nê-mô đã cho em biết cách cần phải rèn luyện bản thân cả về thể chất lẫn tinh thần.
Đề bài : Viết bài văn biểu cảm về một con người hoặc sự việc
Bài tham khảo 1:
Bài soạn rút gọn:
“Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con”
Cha mẹ có vị trí vô cùng quan trọng trong cuộc sống của mỗi người. Bởi vậy, tôi luôn dành cho mẹ tình yêu thương và lòng kính trọng.
Bố tôi là bộ đội, thường xuyên phải đi công tác. Bởi vậy, mẹ là người gắn với tôi hơn cả. Năm nay, mẹ bốn mươi tuổi. Khuôn mặt trông rất dịu hiền. Làn da trắng hồng hào. Đôi bàn tay nhỏ nhắn với nhiều vết chai sần. Giọng nói của mẹ vô cùng trong trẻo, mềm mại. Mái tóc của mẹ dài, đen nhánh và mềm mượt.
Công việc của mẹ là một giáo viên. Dù công việc bận rộn, nhưng mẹ vẫn quan tâm đến hai chị em tôi. Mọi công việc trong gia đình đều do bàn tay của mẹ chăm lo. Mỗi khi bố có thời gian về thăm nhà, cả gia đình lại được sum họp bên mâm cơm mẹ nấu. Cảm giác khi đó thật ấm áp, hạnh phúc biết bao.
Tôi đã có thật nhiều kỉ niệm cùng với mẹ. Những buổi chiều cuối tuần cùng mẹ vào bếp. Hai mẹ con vừa làm việc vừa trò chuyện vui vẻ. Hay những chuyến đi chơi xa cùng với cả gia đình, mẹ luôn chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo. Cả những lúc tôi bị ốm, mẹ chăm sóc cho tôi từng chút một. Mẹ nấu cháo cho tôi, giúp tôi uống thuốc. Suốt cả đêm, mẹ thức trông tôi ngủ. Những lần đó giúp tôi cảm nhận được nỗi vất vả của mẹ nhiều hơn. Tôi nhận ra tình yêu thương mẹ dành cho mình. Điều đó khiến tôi trưởng thành hơn, thêm yêu mẹ nhiều hơn.
“Lòng mẹ bao la như biển thái bình” - tình yêu của mẹ lớn lao đến biết bao. Mẹ chính là điểm tựa lớn lao nhất để giúp tôi có thể vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống.
Bài tham khảo 2:
Bài soạn rút gọn:
Trong cuốn sổ tay, em dành trang đầu tiên để viết về câu ca dao mà mình yêu thích nhất:
Đố ai đếm được lá rừng
Đố ai đếm được hết từng trời cao
Đố ai đếm được vì sao
Đố ai đếm được công lao mẹ già.
Câu ca dao ấy đã lột tả được những vất vả, hi sinh, được công ơn lớn hơn trời bể của mẹ - người phụ nữ mà em kính yêu nhất trong cuộc đời này.
Mẹ em là một người phụ nữ bình dị ở nông thôn. Năm nay mẹ khoảng 50 tuổi, một độ tuổi cũng không còn trẻ nữa. Mẹ có vóc dáng nhỏ bé, gọn gàng. Với mái tóc đen ngắn ngang vai, thường được buộc gọn ở phía sau. Mái tóc ấy không suôn mượt, đen tuyền, mà hơi thô ráp, pha lẫn nhiều sợi tóc bạc. Đó là dấu vết của những tháng ngày vất vả ngoài đồng để nuôi em khôn lớn. Làn da mẹ hơi đen vì dãi nắng dầm mưa suốt bao năm qua. Đôi chỗ có những vết sẹo nhỏ do khi làm ruộng bị vấp phải. Đôi bàn tay mẹ sần sùi những chai sạn bởi chiếc cuốc, chiếc cào. Bàn chân mẹ hơi to, những ngón chân luôn quặp lại, để có thể bám chắc vào mặt đất, khi đi chân trần trên đồng ruộng. Ở mẹ, đẹp nhất chính là đôi mắt đen láy, cùng nụ cười rạng rỡ. Mỗi khi mẹ cười, những nếp nhăn ở khóe mắt lại hiện lên. Nhưng với em, đó là nụ cười tuyệt vời nhất, nó ấm áp và ngọt lành đến tận sâu tâm khảm. Từng đường nét, đặc điểm của mẹ, em đều thấy xinh đẹp lạ lùng. Có lẽ vì em đang nhìn mẹ bởi đôi mắt chứa chan tình yêu thương, nên em luôn nhìn thấy một cô tiên xinh đẹp, dịu dàng đang luôn ở cạnh mình.
Những người xung quanh, từ ông bà, đến làng xóm láng giềng, ai ai cũng yêu quý mẹ em. Đơn giản bởi mẹ em là người vô cùng tốt bụng, chân chất, thật thà. Mỗi khi có ai nhờ giúp đỡ, chỉ cần có thể làm được thì dù là mưa gió hay xa xôi mẹ em cũng sang giúp. Mỗi khi có của gì ngon, mẹ em lại mang một phần sang mời bà con. Bà Lan hàng xóm thường nói rằng, mẹ em tuy không biết nói lời hay, lời ngọt nhưng cái bụng thì rất tốt. Em cảm thấy lời bà nói thật chính xác.
Mẹ em là một người mẹ vô cùng tuyệt vời, luôn yêu thương, quan tâm, chăm sóc cho con hết mình. Hằng ngày mẹ dùng đôi bàn tay thô ráp của mình, thật cẩn thận buộc cho em từng búi tóc thật xinh. Dù mẹ có bận rộn, mệt mỏi thế nào, thì cũng sẽ dành thời gian vào buổi tối, ngồi lắng nghe những câu chuyện nhỏ nhặt của em. Tuy điều kiện gia đình em không được khá giả hay giàu có gì. Nhưng em được đến trường với những món đồ dùng học tập, áo quần, giày dép không thiếu thứ gì so với các bạn. Để có thể sắm cho em những món đồ xinh đẹp, cho em được đi học múa với các bạn, chính là những ngày làm việc cật lực trên ruộng vườn của mẹ. Đối với em, mẹ luôn dành một sự quan tâm tuyệt đối. Dù em chỉ có một chút buồn hay mệt mỏi, mẹ cũng nhận ra ngay. Rồi mẹ lại sốt sắng quan tâm, chăm sóc em đến quên bản thân mình chỉ mong sao em nhanh khỏe mạnh. Có thể nói rằng, trên cuộc đời này không ai yêu quý em nhiều như mẹ, và chắc chắn rằng, em luôn là người phụ nữ số một trong trái tim em.
Mỗi ngày, em luôn cố gắng giúp mẹ từ những việc nhỏ nhặt nhất, đến những việc lớn hơn mà em có thể làm. Từ giúp mẹ nhặt rau, quét nhà, rửa bát, đến ra ruộng làm cỏ cùng mẹ. Em có thể làm mọi việc, chỉ mong mẹ luôn mạnh khỏe, yêu đời. Mỗi ngày em đều mong mình có thể lớn lên thật nhanh, để có thể chở che cho mẹ như những gì mẹ đã làm cho em trong suốt bao năm tháng qua. Ngay giờ phút này đây, em muốn được gặp mẹ, để được mẹ ôm vào lòng khẽ xoa lên mái tóc, và để em được thủ thỉ với mẹ rằng: Mẹ ơi! Con yêu mẹ nhiều lắm!
Bài tham khảo 3
Bài soạn rút gọn:
Con người ta có thể đi khắp năm châu bốn bể suốt cuộc đời, những cảnh đẹp muôn hình vạn trạng, những cảnh nhộn nhịp, hào nhoáng của chốn đất khách quê người cũng không thể níu giữ tấm lòng con người xa quê, yêu quê và nhớ quê. Niềm khát khao, mong chờ một ngày không xa được trở về quê hương yêu dấu. Quê hương là cội nguồn in bóng kỉ niệm tuổi thơ, nâng niu bước chân con người trên đường đời, rồi là chốn bình yên cả đời vất vả ngược xuôi khắp chân trời góc bể.
Ngồi nhìn bốn bề mà lòng tôi rạo rực, tự hỏi rằng: "Nơi đây có phải chốn thần tiên hay không?" Một màu xanh biêng biếc của trời, cái màu vàng ươm của những ruộng lúa, cái màu xanh mượt của một rừng cây, hòa vào nhau tạo thành bức tranh có 1 không 2. Chị gió nhè nhẹ lướt qua mang theo mình cái hương thơm sữa của lúa, một cái mùi quen thuộc như đã ngấm sâu vào trái tim tôi. Cảnh bình minh lên một cách chậm rãi bởi ông mặt trời vẫn chưa rửa mặt, vẫn còn ngái ngủ. Ngoài đồng, các cô các bác nông dân đã ra đồng làm việc tự bao giờ.
Giữa trưa, tôi thường hay mắc một chiếc võng trong một bụi dừa. Vừa nằm vừa ngắm nhìn mọi thứ. Tiếng ve trong bụi cây gần đó vang lên nghe thật êm tai. Cây cổ thụ sau nhà tôi có một tổ chim, những chú chim non cất lên tiếng hót trong trẻo làm nào động cả không gian yên ả. Tôi thiếp đi vì nhớ lại những lời ru ngọt ngào của mẹ mấy năm trước đã ru tôi chìm đắm vào giấc ngủ say.
Vào những buổi chiều mát mẻ, tôi thường hay cùng mấy đứa bạn chơi thả diều với nhau, cái hình ảnh hồn nhiên ngây thơ, dễ thương ấy làm lòng tôi nhớ mãi không quên. Thả diều đã gắn liền với tuổi thơ tôi tự bao giờ. Những cánh diều mềm mại, bay lên nền trời xanh thẳm và ngày càng bay cao hơn, giống như lũ trẻ chúng tôi, rồi sẽ có ngày chúng tôi lớn lên, đôi cánh ước mơ sẽ càng chắc chắn để vững bước bay vào một thế giới, không gian rộng lớn hơn nữa.
Có lẽ những lời văn trên không thể diễn tả hết tình yêu tôi dành cho quê, nhưng đối với một người con xa xứ như tôi, đó là những ký ức đẹp tôi mãi khắc ghi trong lòng.