Câu hỏi tự luận mức độ vận dụng Ngữ văn 8 cánh diều bài 6: Lão Hạc
3. VẬN DỤNG (04 CÂU)
Câu 1: Em hiểu thế nào về ý nghĩ của nhân vật “tôi” (có thể coi là tác giả) qua đoạn văn sau:
“Chao ôi! Đối với những người ở quanh ta, nếu ta cố mà tìm hiểu họ, thì ta chỉ thấy họ gàn dở, ngu ngốc, bần tiện, xấu xa, bỉ ổi…toàn những cớ để cho ta tàn nhẫn; không bao giờ ta thấy họ là những người đáng thương; không bao giờ ta thương […]. Cái bản tính tốt của người ta bị những nỗi lo lắng, buồn đau, ích kỉ che lấp mất”.
Câu 2: Viết một đoạn văn lý giải nguyên nhân cái chết của Lão Hạc.
Câu 3: Viết đoạn văn nêu cảm nghĩ của em về nhân vật lão Hạc.
Câu 4: Hãy tưởng tượng em là con trai của lão Hạc kể lại câu chuyện trở về làng và thăm mộ cha.
Câu 1:
- Qua đoạn văn trên ta thấy ý nghĩ của nhân vật tôi thật triết lí, nó nêu lên bài học về cách nhìn người, nhìn đời và cách ứng xử trong cuộc sống. Hơn thế nữa, ý nghĩ này còn thể hiện nhân vật “tôi” có lòng thương người, biết đồng cảm, thấu hiểu với hoàn cảnh với số phận người khác.
Câu 2:
Nhà văn Nam Cao đã miêu tả cái chết của lão Hạc thật dữ dội để lại cho người đọc niềm thương cảm sâu sắc. Cái chết của lão Hạc không phải là sự manh động, tiêu cực. Lão đã rất bền bỉ, đã gắng để sống: "Luôn mấy hôm, tôi thấy lão Hạc chỉ ăn khoai. Rồi thì khoai cũng hết. Bắt đầu từ đấy, lão chế tạo được món gì, ăn món ấy. Hôm thì lão ăn củ chuối, hôm thì lão ăn sung luộc, hôm thì ăn rau má, với thỉnh thoảng một vài củ ráy hay bữa trai, bữa ốc" mà không được. Bi kịch là thế đấy. Nếu không muốn sống thì lão đã không phải cố duy trì sự sống bằng mọi cách như thế. Lão có thể tự sát ngay sau khi ủy thác cho ông giáo mảnh vườn và tiền làm tang. Dường như, trong mòn mỏi, lão vẫn cố chờ điều gì... Chờ con trai trở về. Biết đâu trong những ngày gắng sống ấy nó trở về! Không thể chờ thêm được nữa, cuối cùng thì lão Hạc phải chấp nhận một sự thật của chính mình, để lão không vi phạm lẽ sống của lão: muốn sống mà vẫn tự chết. Tại sao lão tự trọng đến "hách dịch" như thế cơ chứ? Lão có thể cậy nhờ để sống qua ngày cơ mà, dân gian chẳng đã từng nói "hàng xóm láng giềng tối lửa tắt đèn có nhau" là gì! Đến ngay tiền làm ma cho mình lão còn không động đến nữa là cậy nhờ! Thế mới là lão Hạc. Cậu Vàng chết để có thêm năm đồng vào hai lăm đồng thành ba mươi đồng lão gửi ông giáo làm tang nếu lão có mệnh hệ nào. "Đâu vào đấy" là cay đắng thế ư? Khi con chó phải chết, lão Hạc mong hóa kiếp cho nó; đến khi lão chết, con chó còn là 5 đồng để tiễn đưa hương hồn lão. Cơ cực đến thế là cùng. Chẳng gì khác, xã hội thực dân nửa phong kiến đen tối đã đẩy cuộc sống người nông dân đến đường cùng; cái nghèo khó, cùng cực đã đẩy lão Hạc đến một lựa chọn đau đớn, nghiệt ngã.
Câu 3:
Qua ngòi bút tài ba của nhà văn hiện thực Nam Cao hình ảnh người nông dân khốn khổ đã được tác giả khắc họa rõ nét chân thực trong truyện ngắn Lão Hạc. Lão Hạc là một người nông dân nghèo, vợ mất sớm, con trai bỏ đi làm đồn điền cao su, lão sống lủi thủi một mình với con chó. Trải quan một trận ốm nặng sức khỏe lão yếu đi bất lực trước hoàn cảnh lão đã ra quyết định bán cậu vàng đi. Lão ân hận lắm trước khi ra đi lão chọn ông giáo – một trí thức nghèo đồng thời cũng là người bạn của ông gửi gắm lại mảnh đất cho con trai và số tiền lo ma chay. Ông lão sao phải khổ vậy, ông không khát khao sống ư? Sau khi nhờ cậy ông giáo xong, ông lão vẫn cố gắng hôm thì ăn khoai, hết thì tìm ăn củ chuối nhưng cái hiện thực tàn khốc cứ đẩy ông tìm đến cái chết. Một cái chết đau đớn, một cái cái dữ dội bằng cách ăn bả chó. Lão Hạc là đại diện tiêu biểu cho những người nông dân trong xã hội xưa, ông sống một cuộc sống nghèo khó nhưng giàu lòng tự trọng, giàu tình yêu thương con và nhân cách trong sạch. Bằng nghệ thuật miêu tả tâm lí nhân vật, xây dựng tình huống, lối kể truyện chân thực và sâu sắc tác giả đã thành công giúp người đọc hình dung về số phận những người nông dân khốn khổ nhưng có phẩm chất cao đẹp của người nông dân trước Cách mạng Tháng Tám.
Câu 4:
Tôi về lại quê sau nhiều năm đi làm ở đồn điền cao su, vì đi làm xa, nhiều năm liền chẳng được trả tiền công nên tôi không biết làm cách nào để về nhà, thi thoảng năm một lần lại gửi giấy về cho cha yên tâm. Đã sáu năm rồi, tôi chưa về nhà, tính năm nay sẽ về nên không gửi thư về nữa, thế nhưng khi tôi về đã không kịp gặp cha lần cuối. Đi mất hai ngày đường tôi mới về tới làng, đi về làng mà tôi ngỡ như mình đi đến nơi khác, ai cũng nhìn tôi với ánh mắt khác lạ, chẳng ai chào hỏi vì dường như họ thấy tôi lạ quá. Đi làm được vài trăm bạc tôi cũng gọi là có quần áo mặc tử tế. Về đến nhà tôi thấy không khí im ắng lạ thường, trong đầu tôi thoáng có ý nghĩ đáng sợ, tôi cố trấn át nó đi rồi tìm cha khắp xung quanh nhà, tôi lớn tiếng gọi cha nghĩ ông đang ở ngoài vườn sẽ nghe thấy, nhưng mãi vẫn không thấy ai thưa.
Một lúc sau thấy tiếng bước chân, tôi mừng nghĩ cha đã về, thế nhưng không phải, đó là ông giáo. Ông sang thắp một nén hương rồi vái rằng "Lão Hạc ơi con trai ông đã về rồi đây này, ông về mà nhìn nó đi". Tôi lặng người đi, hóa ra cái suy nghĩ đáng sợ ấy là thật. Tôi ngồi sụp xuống, thế là chẳng còn gì nữa, đã quá muộn màng để tôi hối hận về quyết định bỏ cha đi làm ăn xa. Ông giáo dẫn tôi ra thăm mộ cha rồi kể cho tôi nghe về cái chết của cha tôi, tôi nghe mà lòng đau quặn thắt, chưa bao giờ tôi thấy mình đau đớn và thương cha đến như thế.
Nhìn mảnh vườn trước mặt, tôi vừa nhớ cha lại vừa trách mình bất hiếu. Giá như cha đừng vì tôi mà giữ mảnh vườn, cứ bán mà ăn mà sống thì có lẽ tôi còn có cha. Tất cả là vì tôi, giờ tôi sẽ chăm chỉ làm lụng, chăm bón cái vườn này vì cha.
Xem toàn bộ: Câu hỏi tự luận Ngữ văn 8 cánh diều bài 6: Lão Hạc
Bình luận