Kể sáng tạo một đoạn trong câu chuyện Hoa trạng nguyên (trang 42 - 43) bằng cách bổ sung một số câu tả cảnh hoặc nêu cảm nghĩ của nhân vật.
Tuyển tập những bài tập làm văn hay nhất trong chương trình Tiếng Việt lớp 5 bộ cánh diều. Có nhiều bài viết hay khác nhau để các em tham khảo. Sau đây, mời bạn đọc cùng tham khảo bài: Chọn một bài đọc mà em đã học ở lớp Năm và thay đổi cách kết thúc câu chuyện trong bài học đó.
Nếu chưa hiểu - hãy xem: => Lời giải chi tiết ở đây
Bài mẫu 1:
Trong ánh nắng rực rỡ của buổi sáng, chúng tôi bước chân nhẹ nhàng trên con đường nhỏ dẫn vào làng Văn Chỉ. Khắp nơi, những tia nắng vàng óng ả lấp lánh trên những đám cỏ xanh mướt bên lề đường, tạo nên một không gian yên bình và tươi mới.
Anh Nguyên không kìm được sự tò mò và hỏi ông nội về bí mật của cỏ xanh mướt bên đường. Đúng lúc đó, ông thủ từ đi qua, nét mặt ông tràn đầy sự vui vẻ và hân hoan. Ánh mắt của ông sáng lên khi bắt gặp chúng tôi và ông nội. Ông tươi cười và chia sẻ với chúng tôi kế hoạch trang trí cho hội làng sắp tới, gợi lên trong chúng tôi sự háo hức và mong đợi.
Khi chúng tôi được biết có thể trồng cây trạng nguyên, sự phấn khích và hứng khởi tràn ngập trong lòng. Tôi không ngừng nghĩ về những bông hoa đỏ rực trên những tán cây, tạo nên một khung cảnh tuyệt vời và lôi cuốn.
Với sự hỗ trợ và khích lệ từ ông thủ từ và ông nội, chúng tôi cùng nhau tham gia vào công việc trồng cây và tưới nước cho chúng. Điều này không chỉ làm cho con đường vào Văn Chỉ trở nên sinh động hơn, mà còn là thể hiện tình đoàn kết và tình yêu quê hương của anh em chúng tôi.
Bài mẫu 2:
Dưới bầu trời xanh biếc điểm xuyết những áng mây trắng bồng bềnh, ba anh em chúng tôi cùng ông nội rảo bước trên con đường dẫn vào Văn Chỉ - nơi thờ tự linh thiêng của mười vị tiến sĩ, niềm tự hào của quê hương. Bên tai, tiếng chim hót líu lo hòa quyện cùng tiếng lá xào xạc tạo nên một bản nhạc đồng quê êm đềm, thanh bình.
Bước qua cánh cổng uy nghi, ba anh em không khỏi choáng ngợp trước vẻ đẹp cổ kính và trang nghiêm của Văn Chỉ. Những mái ngói cong cong phủ rêu phong, những bức tường gạch nung rắn chắc cùng những hoa văn chạm trổ tinh xảo như đưa chúng tôi về với một thời đại xa xăm.
Lúc này, anh Nguyên, với vẻ mặt hiếu kỳ, bỗng lên tiếng: "Ông ơi, sao ven đường để cỏ mọc tốt thế này ạ?". Giọng anh xen lẫn sự ngỡ ngàng và háo hức muốn tìm hiểu. Ông nội mỉm cười hiền hậu, giải thích: "Văn Chỉ đã được xây dựng từ lâu đời, nay đang trong quá trình trùng tu. Do vậy, cỏ mọc um tùm là điều dễ hiểu."
Vừa lúc ấy, ông thủ từ, người phụ trách trông coi Văn Chỉ, đi ngang qua. Nhìn thấy ông nội và chúng tôi, ông niềm nở chào hỏi và quay sang ba anh em, giọng nói ấm áp: "Cháu nói đúng đấy! Ông cũng đang định phát dọn cỏ, rồi trồng hai dây tóc tiên cho đẹp, chuẩn bị đón hội làng đây."
Nghe vậy, anh Nguyên và tôi đều reo lên vui mừng. Chúng tôi háo hức mong muốn được góp sức mình để làm đẹp cho Văn Chỉ, cho quê hương. Nhìn thấy được sự nhiệt tình của chúng tôi, ông thủ từ mỉm cười hiền hậu: "Được chứ! Các cháu ngoan lắm! Hai anh được trồng cây trạng nguyên, còn cháu Thư có thể tưới nước cho cây." Cái Thư, khuôn mặt rạng rỡ, vội vàng gật đầu lia lịa: "Dạ, cháu sẽ tưới nước cho cây thật cẩn thận ạ!"
Thế rồi, chỉ sau hai ngày, công việc đã được hoàn thành. Nhìn con đường dẫn vào Văn Chỉ giờ đây đã trở nên sạch đẹp và rực rỡ với những dây tóc tiên và hai cây trạng nguyên, lòng chúng tôi tràn ngập niềm vui sướng và tự hào. Hai cây trạng nguyên, với tán lá đỏ rực rỡ như những ngọn lửa, sừng sững đứng trước cổng Văn Chỉ như những vị anh hùng đang ngày đêm canh gác cho quê hương. Màu đỏ rực rỡ ấy như tô điểm thêm cho vẻ đẹp của quê hương, đồng thời cũng như nhắc nhở chúng tôi về truyền thống hiếu học và tinh thần ham học hỏi của ông cha ta.
Trải nghiệm cùng ông nội và anh trai trồng cây tại Văn Chi đã để lại trong lòng tôi những ấn tượng khó phai. Nó không chỉ giúp tôi hiểu hơn về truyền thống hiếu học của quê hương mà còn khơi dậy trong tôi niềm tự hào và lòng yêu quê hương tha thiết.
Bài mẫu 4:
Dưới ánh nắng rực rỡ của buổi sáng mùa thu, ba anh em chúng tôi háo hức theo chân ông nội bước vào Văn Chỉ - nơi thờ tự linh thiêng của mười vị tiến sĩ, niềm tự hào của quê hương. Bước qua cánh cổng cổ kính, rêu phong, chúng tôi như lạc vào một không gian hoàn toàn khác, tách biệt khỏi sự ồn ào náo nhiệt của cuộc sống thường nhật.
Văn Chỉ hiện lên trước mắt chúng tôi với vẻ đẹp cổ kính, trang nghiêm. Những mái ngói cong cong phủ đầy rêu phong, những bức tường gạch nung rắn chắc cùng những hoa văn chạm trổ tinh xảo như đưa chúng tôi về với một thời đại xa xăm. Đi dọc theo con đường dẫn vào Văn Chỉ, chúng tôi không khỏi choáng ngợp bởi khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp. Hai bên đường là những hàng cây cổ thụ tỏa bóng mát rượi, tiếng chim hót líu lo hòa quyện cùng tiếng lá xào xạc tạo nên một bản nhạc đồng quê êm đềm, thanh bình.
Tuy nhiên, xen lẫn với vẻ đẹp ấy là một sự nhếch nhác: con đường ven Văn Chỉ mọc đầy cỏ dại, um tùm như những bức tường chắn ngang tầm nhìn. Nhìn cảnh tượng này, anh Nguyên không khỏi nhíu mày, hỏi ông nội: "Ông ơi, sao ven đường để cỏ mọc tốt thế này ạ?".
Ông nội mỉm cười hiền hậu, giải thích: "Văn Chỉ đã được xây dựng từ lâu đời, nay đang trong quá trình trùng tu. Do vậy, cỏ mọc um tùm là điều dễ hiểu."
Vừa lúc ấy, ông thủ từ, vị phụ trách trông coi Văn Chỉ, đi ngang qua. Nhìn thấy ông nội và chúng tôi, ông niềm nở chào hỏi và quay sang ba anh em, giọng nói ấm áp: "Cháu nói đúng đấy! Ông cũng đang định phát dọn cỏ, rồi trồng hai dây tóc tiên cho đẹp, chuẩn bị đón hội làng đây."
Nghe vậy, anh Nguyên và tôi đều reo lên vui mừng. Chúng tôi háo hức mong muốn được góp sức mình để làm đẹp cho Văn Chỉ, cho quê hương.
Nhìn thấy sự nhiệt tình của chúng tôi, ông thủ từ mỉm cười hiền hậu: "Được chứ! Các cháu ngoan lắm! Hai anh được trồng cây trạng nguyên, còn cháu Thư có thể tưới nước cho cây."
Cái Thư, khuôn mặt rạng rỡ, vội vàng gật đầu lia lịa: "Dạ, cháu sẽ tưới nước cho cây thật cẩn thận ạ!"
Ngay sau đó, với sự hăng hái của các thanh niên trong làng, con đường ven Văn Chỉ đã được dọn dẹp sạch sẽ. Hai dây tóc tiên được trồng dọc hai bên đường, khoe sắc rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời. Hai cây trạng nguyên cũng được trồng ở vị trí trang trọng trước cổng Văn Chỉ, tán lá đỏ rực rỡ như những ngọn lửa, như tô điểm thêm cho vẻ đẹp của quê hương.
Nhìn thành quả lao động của mình, lòng chúng tôi tràn ngập niềm vui sướng và tự hào. Chúng tôi hiểu rằng, mỗi người góp một chút sức mình thì sẽ tạo nên những điều thật đẹp đẽ.
Trải nghiệm cùng ông nội và anh trai trồng cây tại Văn Chi đã để lại trong lòng tôi những ấn tượng khó phai. Nó không chỉ giúp tôi hiểu hơn về truyền thống hiếu học của quê hương mà còn khơi dậy trong tôi niềm tự hào và lòng yêu quê hương tha thiết.
Tôi mong rằng, sau này, tôi sẽ có thể tiếp tục góp sức mình để xây dựng quê hương ngày càng đẹp đẽ và văn minh hơn.
Nếu chưa hiểu - hãy xem: => Lời giải chi tiết ở đây
Bình luận