Chọn một bài đọc mà em đã học ở lớp Năm và thay đổi cách kết thúc câu chuyện trong bài học đó.
Tuyển tập những bài tập làm văn hay nhất trong chương trình Tiếng Việt lớp 5 bộ cánh diều. Có nhiều bài viết hay khác nhau để các em tham khảo. Sau đây, mời bạn đọc cùng tham khảo bài: Chọn một bài đọc mà em đã học ở lớp Năm và thay đổi cách kết thúc câu chuyện trong bài học đó.
Nếu chưa hiểu - hãy xem: => Lời giải chi tiết ở đây
Bài mẫu 1: Cậu bé Kơ Sung
Kơ Sung sống cùng bố mẹ, anh Kơ Chơi và chị Hơ Giông ở một buôn làng vùng Tây Nguyên. Kơ Sung chỉ có một chân nên đi lại khó khăn. Vì thế, mọi người rất thương và chiều cậu.
Mùa thu hoạch cà phê đến, bố mẹ tất bật đi từ sớm. Trước khi đi, mẹ dặn: “Hơ Giông ơi, con ở nhà nấu cơm. Còn Kơ Choi, con cho lợn gà ăn nhé!”
Kơ Sung hí hửng đợi xem mẹ bảo mình làm gì. Nhưng mẹ chỉ dặn: “Kơ Sung, con đừng đi lại lung tung kẻo ngã!”
Ở nhà, mỗi khi Kơ Sung đề nghị giúp ai thì đều bị từ chối. Kơ Sung rất buồn.
Không ai cần cậu giúp và cậu cũng chưa giúp được ai. Kơ Sung lại đọc sách. Chỉ đọc sách, cậu mới thấy mình có ích. Nhưng ngay cả khi đọc sách thì câu hỏi “Làm sao để giúp mọi người?" vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cậu. Một hôm, thấy bố mẹ về với bàn tay đau rát vì hái cà phê liên tục, Kơ Sung quyết định phải làm điều gì đó. Kơ Sung nhớ đã đọc một cuốn sách nói về cách làm dụng cụ lao động, cậu lục lại các cuốn sách đã đọc.
Rồi Kơ Sung tìm hai thanh sắt, nhờ bố uốn cong lại thành hai cái móc. Cậu lấy vải quấn chặt cán móc để làm tay cầm. Vậy là đã xong. Kơ Sung mang cái móc ra khoe với bố mẹ.
“Ôi! Một chiếc tay hái cà phê!” Mẹ reo lên vui sướng.
“Dùng cái này, hái cà phê sẽ nhanh và không bị đau tay! Con đã giúp bố mẹ đấy!” Bố nhấc bổng Kơ Sung lên, khen ngợi.
Kơ Sung làm thêm nhiều tay hái cà phê để tặng hàng xóm. Thỉnh thoảng có người qua nhà cảm ơn, Kơ Sung rất vui. Cậu bắt đầu nghĩ về một ý tưởng khác. Biết đâu, sáng kiến của Kơ Sung có thể giúp được nhiều người hơn.
Một hôm, Kơ Sung nghe tin có một cuộc thi sáng tạo dành cho thiếu niên trên toàn quốc. Cậu quyết định tham gia. Với sự động viên của gia đình và bạn bè, Kơ Sung dồn hết tâm huyết vào việc chế tạo những dụng cụ hỗ trợ công việc nông nghiệp.
Cuối cùng, Kơ Sung đã đạt giải nhất trong cuộc thi. Sáng kiến của cậu không chỉ giúp người dân trong làng mà còn được ứng dụng rộng rãi ở nhiều nơi khác. Kơ Sung cảm thấy mình thực sự có ích và tràn đầy niềm tin vào tương lai. Cậu biết rằng, chỉ cần quyết tâm và lòng kiên trì, cậu có thể vượt qua mọi khó khăn để giúp đỡ người khác và làm nên những điều kỳ diệu.
Bài mẫu 2: Hoàng tử học nghề
Vua nước Ba Tư kén vợ cho hoàng tử. Thật kỳ lạ, hoàng tử chỉ muốn lấy con gái một người chăn cừu. Nhà vua khuyên mãi không được, đành cử sứ giả đến tìm cô gái.
Cô gái hỏi:
- Hoàng tử làm nghề gì?
Sứ giả ngạc nhiên:
- Hoàng tử là con vua, chàng không phải làm gì cả.
Cô gái bảo:
- Chàng phải học một nghề gì đó mới được!
Nghe sứ giả trở về tâu lại, nhà vua hỏi hoàng tử:
- Cô gái ấy muốn con học một nghề nào đó. Con còn muốn lấy cô ta nữa hay thôi?
Hoàng tử thưa:
- Con sẽ học nghề dệt thảm rơm.
Nhà vua đành mời một thợ giỏi đến dạy chàng. Chỉ sau vài ba ngày, hoàng tử đã dệt được những tấm thảm rơm rất đẹp. Sứ giả bèn trở lại nhà cô gái, đưa cho cô xem những tấm thảm ấy. Thế là cô gái đồng ý. Nàng trở thành vợ hoàng tử.
Một hôm, hoàng tử đi chơi xa. Chàng rẽ vào một quán ăn, không ngờ đấy là sào huyệt của bọn cướp. Chúng nhốt hoàng tử vào một phòng giam, đòi tiền chuộc. Hoàng tử bảo:
– Tôi là thợ dệt thảm rơm. Tôi sống một mình nên không ai đem tiền chuộc đến được đâu. Nhưng hôm qua, nhà vua vừa cho người đến đặt tôi làm một tấm thảm lớn. Nếu mang thảm đến đó bán thì sẽ được một món tiền to.
Thế là bọn cướp mang rơm cho chàng dệt, rồi đem thảm đến cung vua. Nhà vua đưa tấm thảm cho vợ hoàng tử. Nàng chăm chú ngắm nhìn từng nét hoa văn trên thảm. Hoá ra, đó là một bức mật thư, chỉ chỗ bọn cướp giam giữ hoàng tử. Nhà vua liền cho quân đến cứu chàng.
Gặp lại vợ, hoàng tử cảm động cầm tay nàng, bảo:
- Cảm ơn nàng. Nhờ có nàng mà ta thoát chết.
Nhà vua nhìn con trai và nàng dâu, nói với niềm tự hào:
- Ta rất tự hào về các con. Nhờ sự thông minh và lòng dũng cảm, các con đã vượt qua thử thách và trở về an toàn.
Từ đó, hoàng tử và vợ không chỉ sống hạnh phúc mà còn cùng nhau làm nhiều việc thiện, giúp đỡ những người gặp khó khăn. Họ tổ chức những buổi học nghề dệt thảm rơm cho người dân, giúp mọi người có thêm nghề nghiệp và cuộc sống ổn định. Sự khéo léo và lòng nhân ái của họ trở thành biểu tượng của tình yêu và sự đoàn kết trong vương quốc.
Và từ đó, câu chuyện về hoàng tử và cô gái chăn cừu trở thành truyền thuyết đẹp đẽ, được người dân Ba Tư kể lại mãi mãi.
Bài mẫu 3: Người chăn dê và hàng xóm
Có một người nuôi rất nhiều dê. Hàng xóm của ông ta lại nuôi chó dữ. Mấy con chó thường nhảy qua hàng rào, tấn công những con dê đáng thương. Mấy lần, người chăn dê bảo người hàng xóm trông coi đàn chó của mình, nhưng người hàng xóm cứ mặc kệ, chỉ nhận lời miệng. Vài ngày sau, chó của ông ta lại nhảy qua hàng rào, cắn bị thương mấy con dê. Người chăn dê không thể chịu đụng hơn nữa, liền kiện lên quan toà.
Nghe lời buộc tội của người chăn dê, vị quan toà anh minh nói:
- Ta có thể trừng phạt người nuôi chó, cũng có thể ra lệnh nhốt chó của anh ta lại. Nhưng làm như vậy, anh sẽ mất một người bạn và có thêm một kẻ thù. Anh muốn hàng xóm của mình là kẻ thù hay muốn họ là bạn mình?
- Đương nhiên tôi muốn hàng xóm là bạn rồi.
- Vậy anh hãy nghĩ xem, làm thế nào để có một người hàng xóm tốt và đàn dê của anh được an toàn?
Người chăn dê suy nghĩ hồi lâu, rồi vui vẻ ra về. Hôm sau, người chăn dê chọn ba con dê con đem tặng cho ba cậu con trai người hàng xóm. Nhìn thấy những con dê xinh xắn, hiền lành, ba cậu con trai vui sướng như bắt được vàng, hằng ngày tan học về đều ra sân chơi với ba con dê. Vì sợ ba con dê của con bị tấn công, người nuôi chó làm một chiếc lồng sắt to, nhốt lũ chó vào trong.
Một ngày nọ, khi người chăn dê đang bận rộn với công việc của mình, ông nhận thấy hàng xóm mang đến một giỏ lớn đầy hoa quả và bánh trái. Người hàng xóm nói:
- Đây là những món quà nhỏ mà gia đình tôi muốn gửi tặng anh, để cảm ơn lòng tốt của anh đối với con trai tôi.
Người chăn dê cảm động trước lòng chân thành của người hàng xóm. Họ cùng ngồi lại trò chuyện và dần dần hiểu nhau hơn. Từ đó, họ không chỉ là hàng xóm tốt mà còn trở thành những người bạn thân thiết.
Không chỉ vậy, hai gia đình còn hợp tác để chăm sóc đàn dê và bảo vệ chúng khỏi các nguy cơ khác. Nhờ sự đoàn kết và hiểu biết lẫn nhau, cuộc sống của cả hai gia đình trở nên yên bình và hạnh phúc hơn. Bài học về lòng nhân ái và sự hợp tác giữa con người đã giúp họ xây dựng một cộng đồng nhỏ đầy tình thương và hỗ trợ lẫn nhau.
Bài mẫu 4: Hoa trạng nguyên
Dịp chuẩn bị hội làng năm ngoái, ba anh em chúng tôi theo ông nội vào Văn Chi của làng. Ông bảo: "Văn Chỉ thờ mười vị tiến sĩ thời xưa, người quê mình. Xây cả trăm năm rồi đấy”.
Đi được vài bước chân, anh Nguyên hỏi:
– Ông ơi, sao ven đường để cỏ mọc tốt thế này ạ?
Vừa lúc ấy, ông thủ từ đi qua. Ông niềm nở chào ông nội, rồi quay sang phía chúng tôi, bảo:
– Cháu nói đúng đấy! Ông cũng đang định phát sạch cỏ, rồi trồng hai dây tóc tiên cho đẹp, chuẩn bị đón hội làng đây.
Vừa nói, ông vừa tươi cười nhìn ba anh em tôi. Anh Nguyên hỏi:
– Chúng cháu muốn trồng cây trạng nguyên, có được không, ông?
– Cây trạng nguyên có màu lá đỏ, sẽ rất đẹp. – Tôi nói.
– Hai anh được trồng cây, vậy cháu có được tưới cây không, ông? – Cái Thư hỏi.
Ông thủ từ cười rất vui:
– Được chứ! Các cháu ngoan lắm!
Còn ông nội thì bảo:
– Cả bốn ông cháu mình cùng làm với dân làng, được chưa nào?
Thế rồi, chỉ hai hôm sau, ông nội đã dẫn chúng tôi ra Văn Chỉ. Ở đó đã có mười thanh niên cùng ông thủ từ đợi sản. Phát sạch cỏ xong, mấy ông cháu rạch đất hai bên đường thành rãnh nhỏ để trồng hai dây tóc tiên, rồi đào hai hố nhỏ ở đầu mỗi dãy, trồng hai cây trạng nguyên. Cái Thư cầm gáo múc nước tuổi cho mấy gốc cây chúng tôi vừa mới trồng.
Bây giờ, đường vào Văn Chỉ đã phong quang hơn hẳn. Hai bên đường, hàng hoa tóc tiên rực rỡ khoe sắc đón bước chân khách tham quan. Hai cây trạng nguyên trước cổng cũng xoè những tán lá đỏ như những cánh hoa tươi thắm. Màu đỏ rực rỡ của những “bông hoa" ấy như nhắc nhở chúng tôi về truyền thống vẻ vang của quê nhà.
Cuộc hội làng đến, mọi người ngạc nhiên và phấn khích trước vẻ đẹp mới của lối vào làng. Ông nội và ba anh em chúng tôi đứng ngắm nhìn, tự hào về công trình mà mình đã tham gia xây dựng. Mỗi bước chân bên lối vào mới, là một bước tiến về phía sự phát triển và hòa bình của làng quê.
Nếu chưa hiểu - hãy xem: => Lời giải chi tiết ở đây
Bình luận