Thực hiện một trong hai đề bài sau a. Viết bài văn tả một đêm trăng đẹp...
Câu 2: Thực hiện một trong hai đề bài sau:
a. Viết bài văn tả một đêm trăng đẹp.
b. Viết bài văn tả một cảnh đẹp sông nước (biển, hồ, sông, suối,...) mà em biết.
a. Trời chưa tối hẳn, nền trời mới chuyển màu lam mà đã thấy mặt trăng tròn vành vạnh trên nền trời. Đến khi màn đêm buông xuống thì mặt trăng đã lên cao hơn và sáng hơn. Trăng rằm tháng Tám đêm nay mới đẹp làm làm sao.
Trăng treo lơ lửng trên những ngọn tre cao vút, tròn như vành nón của mẹ. Màu vàng bạc tỏa xuống mọi cảnh vật thứ ánh sáng dịu mát và mê đắm lòng người. Gió thu khẽ thổi, làm lay động từng chiếc lá trong vườn như đang thì thầm trò chuyện. Những chú dế mèn thi thoảng cất lên những bản nhạc nghe thật là vui tai.
Em cùng với các bạn và anh chị lớn hơn trong xóm ríu rít rủ nhau đi rước đèn phá cỗ đêm rằm Trung thu. Đi qua cánh đồng lúa mới thấy quê hương mình đẹp biết bao nhiêu. Cánh đồng lúa như một thảm vàng óng ánh, bồng bềnh như những cánh sóng trải dài đến tít tắp. Con đường mà chúng em đi qua không có đèn điện mà vẫn sáng rõ chính là nhờ ánh trăng rằm đêm nay. Đoàn rước kiệu chúng em vừa đi vừa gõ trống, cười nói xôn xao khiến cho xóm nhỏ trở nên rộn ràng hơn. Những chiếc đèn ông sao, đèn lồng, đèn cá chép,... làm thành những đốm sáng lung linh dưới ánh trăng. Đi hết một vòng quanh xóm, chúng em về sân kho phá cỗ và chơi đùa.
Đến mười giờ đêm, khi tất cả đã thấm mệt thì ai về nhà nấy trong tâm trạng hân hoan khó tả. Đêm đã về khuya, trăng lên cao tận đỉnh đầu và ánh trăng cũng trở nên bàng bạc hơn. Tất cả mọi vật như đang chìm vào trong tĩnh mịch để nghỉ ngơi sau một ngày dài lao động.
Em rất yêu ánh trăng rằm trên quê hương em. Bởi trăng rằm không chỉ tròn và đẹp mà nó còn gợi lên sự thanh bình, yên ấm và hạnh phúc. Ánh trăng hòa bình luôn nhắc nhở e phải cố gắng học tập thật giỏi để góp phần xây dựng quê hương mình ngày một giàu đẹp hơn.
b. Quê ngoại em ở Hòa Bình – cửa ngõ vùng Tây Bắc trùng điệp núi non. Nhà bà ngoại nằm ngay ven dòng sông Đà nên con sông này là nơi lưu giữ không ít những kỉ niệm ngày hè của em.
Dòng sông Đà yên bình, trong lành lắm! Từ trên cao nhìn xuống, dòng sông như hòa với núi đồi xanh ngát. Không giống dòng sông Hồng đỏ nặng phù sa, sông Đà chỉ lặng lẽ mang một màu xanh ngọc bích. Bầu trời xanh thẳm và núi non cây cối xanh um đã soi bóng làn nước trong vắt để tạo nên màu sắc độc đáo này. Bờ bãi sông Đà nhỏ hẹp. Một vài chiếc thuyền, chiếc ghe neo đậu để đánh bắt tôm cá. Đêm đêm, vẻ yên bình ven sông càng rõ rệt. Ánh điện lấp lánh như muôn vì sao sa phản chiếu làn nước. Nước háo hức đón lấy thứ ánh sáng ấy để mình cũng tỏa sáng. Mấy cửa hàng, mấy quán cà phê ven bờ đê phát những bản nhạc êm dịu “Hòa Bình mến yêu ơi! Thành phố bên sông Đà…”
Mùa mưa, ông trời đổ muôn thác nước xuống nhân gian. Dòng nước kia cũng biến mất sự yên ả và màu xanh mát. Chẳng rõ sông giận giữ hay mừng vui, chỉ biết chúng cứ cuồn cuộn chảy. Làn nước khi đục ngầu, khi trắng xóa. Từng con sóng nhô cao khỏi mặt nước, liên tiếp nhau xuôi dòng. Em thích nhất những ngày đập thủy điện xả nước. Từng dòng nước trắng xóa ào ra như những làn khói dày đặc. Dòng chảy phóng lên rất cao rồi dội xuống hạ lưu. Chúng chảy một đoạn khá dài, biến thành những con sóng dữ dội dạt sang hai bên bờ. Dòng nước như vừa biểu diễn một màn xiếc hấp dẫn vậy.
Mỗi chiều hè, mấy chị em em lại ra bờ đê thả diều. Những cánh diều phấp phới trong gió. Em lại thấy yêu dòng sông này đến kì lạ. Dòng sông như chính cái tên của mảnh đất “Hòa Bình” – thanh bình, yên ả, tươi đẹp.
Bình luận