Dựa vào dàn ý đã lập trong hoạt động Viết ở Bài 25, viết bài văn theo yêu cầu.
VIẾT: LUYỆN VIẾT BÀI VĂN TẢ NGƯỜI
Câu 1: Dựa vào dàn ý đã lập trong hoạt động Viết ở Bài 25, viết bài văn theo yêu cầu.
“Lúc ở nhà mẹ cũng là cô giáo
Khi đến trường cô giáo như mẹ hiền”
Đối với tôi, ngoài mẹ - người thầy đầu tiên thì cô giáo ở trường chính là người đã truyền dạy cho tôi những kiến thức sâu rộng, là người giúp tôi tự tin bước vào cuộc sống rộng lớn phía trước. Trong năm năm học tại ngôi trường Everest thân yêu, người để lại cho tôi ấn tượng sâu đậm nhất là cô Trang Anh – cô giáo dạy tiếng Việt lớp năm của tôi hiện nay.
Cô Trang Anh năm nay khoảng bốn mươi tuổi với hơn hai mươi năm làm nghề giảng dạy. Cô cao chừng một mét năm, thân hình nhỏ nhắn. Với nước da hơi nâu, mái tóc đen tuyền xõa ngang vai, trông cô dịu dàng và vui vẻ. Khuôn mặt cô tròn phúc hậu nhưng đã xuất hiện những nếp nhăn vì dạy học vất vả cho chúng tôi. Cô Trang Anh có đôi mắt đẹp tuyệt, đen láy như hồ nước mùa thu trong veo. Cô rất hiền và tỉ mỉ khi làm mọi việc. Cô luôn kiên nhẫn chờ các bạn làm xong hết bài mới chuyển sang bài khác. Trang phục cô mặc đi dạy là những chiếc áo giản dị, không có quá nhiều màu sắc. Nhưng chính sự giản dị ấy của cô làm cho tôi thấy thật gần gũi. Không chỉ có thế, giọng nói của cô ấm áp, khi cô cất giọng nói lên tôi nghe như tiếng nhạc du dương vô cùng thoải mái. Cô Anh được tất cả các bạn trong lớp yêu quý và mong đợi đến tiết học của cô. Cô dạy tiết kể chuyện cho chúng tôi lôi cuốn hấp dẫn đến nỗi chúng tôi coi đây là tiết học giải trí và quên hết mọi mệt mỏi. Cô luôn khích lệ động viên chúng tôi tham gia vào tiết học, kể cả những bạn nhút nhát, sợ sệt cũng thấy thích thú, tự tin hơn.
Từ hồi lớp một đến giờ, tôi chưa từng biết đến một di tích lịch sử nào nhưng từ khi cô Trang Anh đến dạy, cô đã lồng thêm những kiến thức vô cùng ý nghĩa về lịch sử vào trong các bài giảng. Điều đó biến tôi từ một đứa không quan tâm đến lịch sử đã bắt đầu ghi nhớ hầu hết các địa danh nổi tiếng của Việt Nam. Tôi vẫn còn nhớ rõ lần tôi sốt cao đến ba chín bốn mươi độ, cô dìu tôi xuống phòng y tế và gọi điện cho mẹ tôi. Nhưng mẹ tôi lại không đến được vì bận họp, tôi đã òa khóc nức nở. Lúc đó, cô đã ôm lấy tôi, an ủi như mẹ vẫn thường hay làm với tôi vậy. Nhờ có cô chăm sóc tôi đã hạ sốt khi mẹ đến.
Tôi yêu cô nhiều và sẽ luôn nhớ đến cô, nhớ đến những lời khuyên, những bài học cô dạy, dù tôi có thể sẽ không còn được đồng hành cùng cô trong thời gian sắp tới. Cô chính là người mẹ thứ hai của tôi!
Bình luận