Văn mẫu đề 4 bài viết số 3 văn 6: Kể về một cuộc gặp gỡ (đi thăm các chú bộ đội, gặp các thanh niên vượt khó,...)
Bài viết tập làm văn số 3 - ngữ văn lớp 6 đề 4: Kể về một cuộc gặp gỡ (đi thăm các chú bộ đội, gặp các thanh niên vượt khó,...). Sau đây, tech12h gửi đến cho bạn đọc những bài văn mẫu hay nhất, mời các bạn cùng tham khảo. Hi vọng, nó sẽ giúp bạn hiểu bài nhanh hơn và đạt được những điểm số cao như mong đợi.
[toc:ul]
Dàn bài chung cho đề bài
Mở bài: Cuộc gặp gỡ diễn ra khi nào? ở đâu? với ai?
Thân bài:
- Kể các chi tiết trong buổi gặp gỡ ấy.
- Mở đầu cuộc gặp gỡ như thế nào?
- Diễn biến cuộc gặp gỡ ra sao? (các sự việc, không khí, quang cảnh,…).
- Cuộc gặp gỡ kết thúc trong không khí như thế nào?
- Ý nghĩa của cuộc gặp gỡ là gì?
Kết bài: Cuộc gặp gỡ để lại trong em những ấn tượng gì? Giúp em mở rộng hiểu biết và quan hệ ra sao?
Bài mẫu 1: Kể về một cuộc gặp gỡ - đi thăm khu di tích Nguyễn Đức Cảnh
Bài làm
Nhân dịp kỉ niệm 85 năm ngày mất đồng chí Nguyễn Đức Cảnh một người con của quê hương tôi, miền quê giàu truyền thống Cách mạng. Các thầy cô trong trường tôi đã tổ chức dâng hương tại khu di tích Nguyễn Đức Cảnh. Trong buổi tri ân đó chúng tôi có dịp gặp gỡ, nói chuyện cùng với bác Bùi Quang Thận người lính quả cảm cắm cờ trên Dinh độc lập trong đại thắng mùa xuân năm 1975.
Trong không khí trang nghiêm của khu tưởng niệm, chúng tôi thành kính dâng hương trước tượng đài người chiến sĩ Cách mạng Nguyễn Đức Cảnh. Cô chủ nhiệm giảng giải cho chúng tôi nghe về quá trình hoạt động Cách mạng của đồng chí. Chúng tôi như thấy cả chặng đường lịch sử dân tộc, và cuộc sống của ngày hôm nay là máu xương của biết bao thế hệ cha anh đã ngã xuống.
Sau buổi dâng hương, chúng tôi trở lại trước sân của khu di tích để gặp bác Bùi Quang Thận. Nhìn khuôn mặt người lính trở về từ chiến trường năm xưa, tôi thấy bác Thận ánh lên niềm vui, hạnh phúc. Bác niềm nở hỏi chuyện chúng tôi, có ai biết gì về cụ Nguyễn Đức Cảnh quê ta không? Rồi kể cho chúng tôi nghe về người chiến sĩ Cộng sản đầu tiên của đất nước đã chiến đấu và hi sinh vô cùng anh dũng.Bác hỏi: "Các cháu có biết cụ Cảnh là có công lớn trong buổi đầu thành lập Đảng cộng sản Việt Nam ngày nay không?". Chúng tôi đều đồng thanh trả lời bác: "Dạ, chúng cháu biết ạ.". Thế rồi bác ôn tồn kể lại cho chúng tôi nghe: "Đồng chí Nguyễn Đức Cảnh giác ngộ lí tưởng từ rất sớm, năm 1927, đồng chí tham gia Việt Nam Thanh niên Cách mạng đồng chí Hội do Bác Hồ sáng lập.Tháng 6/1929, đồng chí là một trong những người thành lập Đông Dương Cộng sản Đảng (một trong ba tổ chức tiền thân của Đảng Cộng sản Việt Nam). Sau khi hợp nhất ba tổ chức cộng sản thành lập Đảng Cộng sản Việt Nam vào ngày 3/2/1930. Đồng chí Nguyễn Đức Cảnh hoạt động rất sôi nổi trong những năm tháng đó. Nhưng cuộc đời một con người nặng lòng với dân với nước không được trọn vẹn vì tháng 4 năm 1931 đồng chí rơi vào tay giặc."
Nói đến đây, người lính già trầm ngâm suy nghĩ. Chúng tôi thấy bác Thận lặng mình, ánh mắt dõi theo làn hương khói trước bức tượng đài người anh hùng. Chúng tôi như càng trân trọng hơn những đóng góp mà đồng chí Nguyễn Đức Cảnh đã cống hiến cho sự nghiệp giải phóng dân tộc.
Những trang lịch sử đau thương của dân tộc trong thế kỉ vẫn chưa khép lại sau cuộc kháng chiến chống Pháp, mà chúng ta lại phải tiếp tục đấu tranh đánh đuổi giặc Mỹ. Bác Thận đã kể cho chúng tôi nghe về những năm tháng gian lao của đất nước khi mà nơi tiền tuyến, hậu phương cùng nhau cố gắng chiến đầu với tinh thần quyết thắng trước kẻ thù. Bác nói: “Trong đời bác, ngày hạnh phúc nhất là ngày 30/4/1975 ngày bác cắm lá cờ đỏ sao vàng trên nóc Dinh độc lập. Hôm ấy, cờ hoa của quân giải phóng tràn ngập đường phố Sài Gòn, lúc này bác đã tin dân tộc ta đánh thắng Mỹ rồi.”. Bạn Trà, lớp trưởng lớp em hỏi bác: "Bác ơi, thế lúc cắm được lá cờ đỏ sao vàng tâm trạng của bác thế nào?". Bác Thận nhẹ nhàng nói: "Vui lắm cháu ạ, cảm xúc đến ngày hôm nay vẫn thế bác như thấy mình sống thêm một lần nữa".
Cuộc trò chuyện của chúng tôi kết thúc với những đổi của đất nước ngày nay, sau biết bao gian khó mà những người lính như bác Thận đã đi qua. Trong tâm thức của thế hệ trẻ ngày nay, chúng tôi cảm thấy tự hào về truyền thống lịch sử vẻ vang của quê hương, đất nước. Những lời bác Thận kể là câu chuyện mang đậm giá trị nhân văn gửi gắm trong đó là niềm tin, hi vọng vào thế hệ chúng tôi hôm nay có thể khẳng định được vị thế dân tộc trên trường quốc tế.
Chúng tôi chào tạm biệt bác rồi ra về, nhưng bài học lịch sử của ngày hôm nay chúng tôi sẽ nhớ mãi không quên. Bởi quê hương anh hùng của tôi là cái nôi của Cách mạng, nơi đây đã nuôi dưỡng những người con gan dạ, quả cảm như đồng chí Nguyễn Đức Cảnh, bác Tạ Quang Luật, bác Bùi Quang Thận. Chúng tôi tự hứa với bản thân mình phải cố gắng nhiều hơn nữa để không phụ lòng thế hệ cha anh đi trước.
Bài mẫu 2: Kể về một cuộc gặp gỡ - thăm các chú bộ đội hải quân ở quần đảo Trường Sa
Bài làm
Nhân ngày hai mươi hai tháng mười hai – ngày thành lập quân đội nhân dân Việt Nam, ngày quốc phòng toàn dân, trường em đã tổ chức đưa học sinh đến thăm các chú bộ đội hải quân ở quần đảo Trường Sa của tỉnh Khánh Hòa để hiểu rõ về công việc, nhiệm vụ mà các chú đang phải thực hiện.
Sau hai giờ đi tàu trên biển, cuối cùng chúng em cũng đến được quần đảo Trường Sa, nơi đóng quân của các chú bộ đội hải quân.
Ấn tượng đầu tiên về nơi đây đó là sự tĩnh lặng, trang nghiêm và khá vắng vẻ, không có nhiều người qua lại như nơi em sinh sống, cũng không có xe cộ qua lại tấp nập.
Trước cổng vào là hai chú bộ đội đang canh gác, các chú mặc quần áo của bộ đội, áo màu trắng, trên cổ có diềm màu xanh dương, đội mũ màu trắng, trên vai đeo một khẩu súng dài rất nghiêm trang, bệ vệ.
Khi nhìn thấy thầy giáo dẫn đoàn dẫn chúng em vào, các chú đã tiến lên trước một bước, để tay lên trán chào theo đúng kiểu quy định trong quân đội, đám học sinh chúng em cũng bị không khí nghiêm túc nơi đây ảnh hưởng, không còn tiếng cười đùa như còn ở trên tàu nữa, đồng loạt không ai bảo ai, chúng em cũng dơ tay lên chào lại với các chú ấy. Lúc ấy em cảm thấy mình và các bạn thật giống những chú lính nhỏ tuổi. Sau khi được sự đồng ý của các chú bộ đội gác cổng, chúng em được một chú bộ đội khác dẫn vào hội trường của đơn vị đóng quân nơi đây. Hội trường rất rộng, trên khán đài được bày một bục cao để trò chuyện, bên cạnh là ảnh bác Hồ, trên tường là mô hình của ngôi sao năm cánh và cờ đỏ búa liềm. Chúng em ai cũng ngơ ngác, liếc ngang ngó dọc khắp hội trường một cách thích thú, tò mò.
Lên trò chuyện với chúng em là một bác đại úy khá lớn tuổi - bác là một cựu chiến binh của binh đoàn hải quân ở quần đảo Trường Sa này.
Bác có vóc người cao lớn, giọng nói to, hào sảng và rất nghiêm trang. Bác đã kể cho chúng em nghe về quá trình đấu tranh gian khó trong những ngày đất nước có chiến tranh rồi ý nghĩa của ngày hai hai tháng mười hai hôm nay. Chúng em đã rất chăm chú nghe và ghi nhớ những lời bác đã nói. Cũng có rất nhiều bạn đã dơ tay đứng lên hỏi bác những câu hỏi như: Vì sao lại phải thành lập quân đội nhân dân Việt Nam? Hay Ai là người chủ trương thành lập?…..Bác đã cặn kẽ giải đáp những thắc mắc của từng bạn và còn giải thích thêm để chúng em hiểu rõ hơn về ý nghĩa của ngày này.
Khác với vẻ nghiêm trang, trịnh trọng mà chúng em cảm nhận được ban đầu, khi kể về những câu chuyện vui khi bác còn là một người lính, giọng bác trở lên rất sôi nổi, hóm hỉnh. Bác kể đời lính tuy có vất vả nhưng lại rất vui, mọi người sống cùng với nhau, sát cánh bên nhau trong những ngày gian khổ nhất. Những câu chuyện của bác kể rất thú vị và hấp dẫn, qua đó chúng em hiểu được nhiều hơn về cuộc sống của người lính trong chiến tranh giải phóng dân tộc. Sau khi trò chuyện, bác đại úy lại dẫn chúng em ra nơi các chiến sĩ hải quân đang làm nhiệm vụ canh gác, đó là một cái chòi lớn ở trên cao. Các chú bộ đội hải quân đứng nghiêm trang làm nhiệm vụ. Vì đây là đường biên giới trên biển của nước ta nên mọi hoạt động quan sát, bảo vệ đều được thực hiện rất cẩn trọng, nghiêm túc.
Các chú hải quân phải đứng trực trên đây hai tư trên hai tư, các chú luân phiên nhau trực, không có một chút lơ là, mất cảnh giác. Công việc tưởng như nhàn, chỉ việc đứng nghiêm canh gác nhưng thực chất rất khó khăn và tốn nhiều sức lực, các chú phải đứng nghiêm một tư thế mà vẫn đảm bảo quan sát được mọi tình hình diễn ra bên dưới, dù mệt nhưng cũng không được tự ý nghỉ ngơi mà phải cần có sự cho phép của cấp trên. Thời tiết ở đây rất lạnh, gió biển thổi mạnh đưa hơi nước biển tạt vào mắt làm mắt em cay xè, đôi mắt không thể mở ra nổi, nhưng các chú vẫn đứng canh gác rất hiên ngang, không hề tỏ ra mệt mỏi, uể oải. Điều này làm em rất kính phục các chú.
Khi đi quan sát nơi ở của các chú bộ đội em mới biết các chú phải sinh hoạt trong một không gian rất nhỏ, một phòng có từ bảy đến tám người, ngủ trên những chiếc giường tầng nhỏ xíu. Mọi sinh hoạt đều không được đầy đủ, tiện nghi như ở thành phố. Ở đây các chú bộ đội hải quân vừa làm nhiệm vụ vừa tham gia sản xuất, nhìn khu vườn đầy rau xanh, những con lợn béo tốt nuôi trong vườn em lại càng cảm phục tinh thần và ý thức chiến đấu, bảo vệ tổ quốc của các chú.
Làm việc nơi thời tiết có phần khó khăn, khắc nghiệt nhưng các chú bộ đội hải quân vẫn ngày đêm canh giữ, bảo vệ sự bình yên của dân tộc, cho đất nước. Chuyến đi ngày hôm đó làm em hiểu sâu sắc hơn về công việc của các chú bộ đội, càng làm em thêm yêu và kính trọng các chú hơn nữa.
Bài mẫu 3: Kể về một cuộc gặp gỡ - gặp gỡ, nói chuyện giữa các chú cựu chiến binh tham gia kháng chiến chống Mỹ
Bài làm
Để chào mừng ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam 22/12, nhà trường tổ chức cuộc gặp gỡ, nói chuyện giữa các chú cựu chiến binh tham gia kháng chiến chống Mỹ với học sinh chúng tôi. Đó là một buổi nói chuyện đầy xúc động. Với tôi, cuộc gặp gỡ này càng đặc biệt hơn, bởi vì tôi được vinh dự đại diện cho các bạn học sinh phát biểu những suy nghĩ về tình cảm và trách nhiệm của thế hệ sau với thế hệ cha anh đi trước.
Tôi đã có mặt tại trường từ sáng sớm. Sao tôi thấy hồi hộp quá! Sân trường hôm nay được trang hoàng thật rực rỡ. Phía khán đài, tấm phông xanh nổi bật lên hàng chữ trắng: “Chào mừng ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam 22/12/1944 – 22/12/2009”. Bên dưới là dòng chữ in nghiêng: “Gặp gỡ với những chứng nhân lịch sử”. Dường như một bầu không khí thiêng liêng và vô cùng trang trọng đang bao trùm cả sân trường.
Đúng 7 giờ 30 phút, buổi lễ chính thức được bắt đầu. Tất cả các học sinh đều mặc đồng phục, xếp hàng ngay ngắn. Trên khán đài, thầy hiệu trưởng cùng các thầy cô giáo đã có mặt đông đủ. Cả trường bỗng vang lên tiếng vỗ tay giòn giã. Toàn thể học sinh đứng dậy để chào đón một đoàn khách đặc biệt. Đó là các chú bộ đội, những người trực tiếp tham gia chiến đấu bảo vệ Tổ Quốc trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước.
Sau nghi thức lễ chào cờ, thấy hiệu trưởng đọc bài diễn văn chào mừng ngày 22/12. Cả sân trường im lặng lắng nghe. Thỉnh thoảng, từng tràng vỗ tay nồng nhiệt vang lên, góp phần làm cho buổi lễ thêm phần sôi nổi. Giây phút chờ đợi rồi cũng tới. Một sĩ quan quân đội trong bộ quân phục màu xanh lá cây bước lên trò chuyện với toàn trường. Gương mặt chú kiên nghị và đôn hậu. Giọng nói của chú ấm áp và thân tình. Chú ôn lại những kí ức hào hùng của thế hệ các chú trong cuộc kháng chiến của dân tộc. Có lẽ phần thú vị nhất mà chúng tôi được nghe là những kỉ niệm có thật và xúc động vô cùng giữa thời chiến.
- Với chú, kỉ niệm sâu sắc nhất là trong lúc tham gia chiến dịch ở Nam Lào. Đó là một đêm mưa tầm tã. Đơn vị chú trên đường hành quân qua cánh đồng thì bị địch phát hiện và bắn phá dữ dội. Chú bị thương và lạc đơn vị. Do mất máu quá nhiều nên chú ngất đi. Tỉnh dậy, chú thấy mình nằm trên chiếc chõng tre. Bên cạnh là một bà má với nét mặt lo lắng, đang ngồi chườm khăn lên trán chú. Má đã tận tình chăm sóc chú cho đến khi chú hồi phục trở lại.
Chú im lặng một lúc rồi xúc động nói tiếp:
- Sau này chú mới biết má cũng có con tham gia quân giải phóng và đã hi sinh. Má xem các chú bộ đội như con của mình, luôn chăm sóc các chú rất tận tình. Mấy năm sau, trở lại ngôi làng xưa, chú không còn được gặp má nữa. Má đã mất cách đó không lâu do tuổi già sức yếu.
Mắt chú như nhòa đi. Giọng chú nghẹn ngào, xúc động. Cả trường cũng im lặng hồi lâu.
Sau đó, chúng tôi đã hỏi các chú rất nhiều điều chúng tôi băn khoăn về thời chiến. Các bạn trong lớp tôi rất sôi nổi và hào hứng khi được đối thoại với các chú. Qua đó, chúng tôi đã hiểu hơn rất nhiều về những con người của thế hệ trước, về cuộc kháng chiến gian khổ nhưng hào hùng của dân tộc, về những mất mát đau thương mà cả dân tộc ta đã phải trải qua.
Cuối cùng, tôi thay mặt cho các bạn học sinh đứng lên phát biểu suy nghĩ của mình. Dù rất xúc động và hồi hộp, tôi vẫn nhận thấy ánh mắt khích lệ mà các thầy cô giáo và các bạn cùng lớp dành cho tôi. Điều đó đã giúp tôi thêm tự tin để bước lên, phát biểu bằng chính cảm xúc đang dâng trào trong tôi.
- Thưa các bác, các chú!
Chúng cháu là thế hệ may mắn được sinh ra khi đất nước đã hòa bình, thống nhất. Tuy nhiên, qua buổi gặp gỡ và trò chuyện hôm nay, chúng cháu đã phần nào biết được sự gian khổ và mất mát hi sinh của những người đi trước. Hiểu được điều ấy, chúng cháu càng khâm phục, ngưỡng mộ và tự hào về thế hệ cha anh. Chúng cháu càng trân trọng những giá trị của cuộc sống tự do mà chúng cháu đang được hưởng. Chúng cháu xin hứa sẽ chăm chỉ học tập để góp phần xây dựng đất nước ngày càng giàu đẹp. Cuối cùng, cháu xin thay mặt các bạn học sinh, kính chúc các bác, các chú và gia quyến luôn khỏe mạnh và hạnh phúc. Chúc các bác, các chú có một ngày 22/12 thật vui vẻ và ý nghĩa.
Tôi kết thúc bài phát biểu của mình trong tiếng vỗ tay ủng hộ của các bạn trong trường. Trong tôi dâng lên một niềm tự hào về dân tộc mình, về thế hệ cha anh đi trước của mình. Tôi tự hứa với lòng mình phải sống sao cho thật xứng đáng là con cháu của đất nước Việt Nam anh hùng.
Bài mẫu 4: Kể về một cuộc gặp gỡ - gặp người lính trên tuyến đường Trường Sơn năm xưa
Bài làm
Tuần vừa qua, lớp tôi tổ chức một cuộc giao lưu gặp gỡ những chiến sĩ trong cuộc kháng chiến chống Mĩ đang sinh sống tại tỉnh nhà. Trong buổi giao lưu, tôi đã được gặp rất nhiều những người lính trên tuyến đường Trường Sơn năm xưa, đặc biệt tôi được gặp và trực tiếp nói chuyện với một người lái xe thời chiến vui tính, quả cảm. Đối với tôi, đây là một cuộc gặp gỡ đầy ý nghĩa.
Vào buổi sáng hôm ấy, một buổi sáng mùa hè có nắng vàng như mật rót lên đường phố, gió theo màu nắng thổi tan cái oi bức, làm xáo động những âm thanh trong vòm cây kẽ lá. Lớp chúng em được hướng dẫn giao lưu với những cựu chiến binh trong chiến trường chống Mĩ năm xưa đang sinh sống và làm việc tại tỉnh nhà. Em cảm thấy mình rất may mắn khi trong buổi giao lưu, em vô tình ngồi cạnh một người chiến sĩ lái xe trên tuyến đường Trường Sơn năm xưa, em mới có dịp để biết thêm nhiều điều. Ông tên An, là một thành viên trong tiểu đội 6 phụ trách lái xe tăng chở lương thực và vũ khí tiếp tế cho bộ đội ta ngày trước. Em trước đây đã từng nghe ông nội trong chiến trường kể về những người lính lái xe quả cảm tài năng nên khi biết ngày ấy em đã rất hứng thú:
- Ông ơi, cháu nghe nói, những người lính lái xe trong chiến trường xưa như ông vừa tài năng, vừa quả cảm, không sợ gì những mưa bom bão đạn, không sợ gì cái chết phải không ạ?
Khi nghe em nói rằng em muốn được biết về công việc của ông trong những năm tháng chống Mĩ năm xưa, em thấy ông như xúc động, ông kể một mạch như bị dòng hồi ức lôi kéo:
- Ừm, tài năng, quả cảm thì ông không dám nhận, không sợ bom đạn thì cũng không phải đâu cháu ơi. Chẳng qua chúng ta căm hận giặc Mĩ cướp nước, thương giống nòi đang trong cảnh lầm than nên dù phía trước mưa bom bão đạn đang giăng lối chúng ta cũng phải rẽ đường mở lối, hăng hái tiến về phía trước vì một độc lập dân tộc. Còn thực sự, chúng ta cũng sợ hãi cái chết lắm, ai mà không sợ hả cháu, nhất là khi ấy chúng ta là những trai tráng khỏa mạnh, còn gia đình, người thân ở nhà, ai mà chẳng ham cuộc sống này. Nhưng những chiến sĩ chúng ta là thế đấy, sợ thì sợ nhưng ý chí thì vẫn vững vàng, vẫn tự nhủ với lòng: “Nếu ngày mai ta phải hi sinh, ta cũng phải hi sinh cho xứng đáng”. Chiến trường mà, ác liệt lắm cháu ạ, có khi còn khỏe mạnh cười nói hôm nay thôi, ngày mai đã không còn thấy nhau nữa rồi.
Nói đến đây giọng ông rưng rưng, có lẽ ông đang nghĩ đến những đồng chí của ông đã hi sinh trên chiến trường chăng? Câu chuyện của ông kết thúc bằng một nụ cười trong những dòng nước mắt rung rưng cảm động.
Buổi giao lưu kết thúc để lại lòng em lắm dư vị. Quả thực đây là cuộc gặp rất ý nghĩa, gặp và được nghe những câu chuyện của ông mà em biết thêm về những người chiến sĩ trong chiến trường năm xưa. Họ không phải sắt đá quả cảm không sợ chết như trước kia em nghĩ mà họ cũng có những tình cảm rất đời, rất người, rất gần gũi, rất đáng trân trọng! Càng biết vậy, em càng yêu thêm những người chiến sĩ ấy.
Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đó đã làm cho tôi hiểu thêm nhiều điều về người lính trên tuyến đường Trường Sơn năm xưa. Đó là những con người quả cảm nhưng cũng giàu tình cảm, tình người. Đây sẽ là cuộc gặp gỡ mà tôi không bao giờ quên.
Bài mẫu 5: Kể về một cuộc gặp gỡ - gặp gỡ bộ đội và cựu chiến binh nhân ngày 22 - 12
Bài làm
Chúng ta được sống trong hoà bình, được hưởng cuộc sống yên vui, được đi học là nhờ công sức của bao người chiến sĩ năm xưa. May mắn thay, tồi cũng có lần được cùng các bạn tham dự một cuộc gặp mặt với các chú bộ đội và cựu chiến binh nhân ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam 22-12, một cuộc gặp đã làm cho tôi hiểu hơn cuộc sống của cha anh trước đây và mang đến çho tôi thật nhiều xúc cảm mới.
Hôm ấy, các anh chị phụ trách ở Cung Văn hoá Thiếu nhi Hà Nội tổ chức đi thăm một đơn vị bộ đội. Từ 7 giờ 30, mấy chục thiếu niên chúng tôi – được lựa chọn từ các câu lạc bộ Ngoại ngữ, Tin học, Cờ vua,… đã tập hợp đầy đủ trên sân của cung văn hoá. Ai nấy xúng xính trong bộ đồng phục quần trắng áo trắng nẹp chỉ đỏ, mũ ca lô đội lệch tươi vui. Khăn quàng đỏ bay trong nắng ấm. Toàn đội chúng tôi xếp hàng đi tới phố Phạm Ngũ Lão ngay gần đấy. Còn cách cổng chừng 30 mét, chúng tôi dừng lại rồi đi đều theo tiếng trống hùng dũng và lá cờ Đội, cờ Tổ quốc bay phấp phới trên đầu hàng ngũ. Ba-ri-e mở cao lên cho chúng tôi bước vào. Anh bộ đội bảo vệ giơ tay chào làm chúng tôi thấy thật hãnh diện. Chúng tôi bước vào một hội trường khá rộng. Khẩu hiệu, cờ đỏ treo trang trọng. Các anh bộ đội mặc quần áo xanh, thắt lưng chỉnh tề, đội mũ kê-pi có vành đỏ thắm. Các chú sĩ quan mặc đồ màu trắng ngà, trông thật oai.
Cuộc mít tinh kỉ niệm diễn ra ngắn gọn, trang trọng mà ấm cúng. Câu lạc bộ mà chúng tôi tham gia lên tặng hoa, hát và chúc mừng các chú bộ đội. Sau đó, chúng tôi được mời gặp và nói chuyện với các chú về kỉ niệm chiến trường xưa. Một gian phòng rộng tràn ngập ánh sáng, hoa tươi và rất nhiều bánh kẹo ngon chờ đợi chúng tôi, Chúng tôi ùa vào, háo hức ngồi vào chỗ…
Bác Phó tư lệnh ân cần nói chuyện với chúng tôi, khen chúng tôi sáng sủa, ngoan ngoãn, mong chúng tôi học giỏi. Rồi bác nhường lời để các chú bộ đội và các bác cựu chiến binh tâm sự, kể chuyện. Các chú đã kể chuyện đi bộ đội như thế nào, tập luyện ra sao, vào chiến trường bom đạn thật là ác liệt… nhưng các chú vẫn luôn luôn vững vàng, hăng hái chiến đấu. Nhiệm vụ của thanh niên là bảo vệ Tổ quốc, hi sinh gian khổ là điều đã trở nên bình thường trong cuộc sống của người bộ đội.
Tôi nhớ nhất câu chuyện của bác Trần Mạnh Tuấn – một trong những người đã tham gia làm nên lịch sử đất nước. Ngồi trên xe lăn, cái nhìn của bác thật thẳng, tươi như đang cười. Khuôn mặt dạn dày sương gió của bác ánh lên một niềm hạnh phúc, sự thanh thản với cuộc sống. Ngay lập tức, tôi cảm thấy bác thật cởi mở, thân thiện. Chúng tôi được biết, hồi còn trẻ bác đã tham gia chiến đấu giải phóng miền Nam. Bác bị thương nhiều lần, và lần ấy bị thương rất nặng. Bác phải nằm trạm xá, những luôn luôn phải ở dưới hầm. Bên ngoài, vẫn có máy bay, bom đạn nổ không ngừng. Bác ngày càng yếu đi và đến lúc bác nghĩ rằng mình cũng không thể sống được nữa. Hôm ấy bác bảo mọi người thôi cứ để bác ra ngoài. Chắc mọi người cũng hiểu đớ là ước muốn cuối cùng của bác, nên không ai can ngăn. Bác lết ra được đến giữa trảng cỏ. Đến lúc đó, bác thấy được sống thật là sung sướng. Bầu trời, cây cỏ chưa bao giờ đẹp như thế. Lâu lắm rồi bác mới thấy, những làn gió mát thổi mênh mang… Thật kì lạ là lúc đó không có máy bay, không một tiếng súng. Ớ mặt trận vẫn thường có những phút giây tĩnh lặng như vậy – “sự im lặng giữa tiếng súng” – đấy là lời bác Tuấn gọi khoảnh khắc đó. Vậy là, vào cái lúc bác nghĩ rằng chiến tranh đã kết thúc cuộc sống của mình thì chính cuộc sống mênh mang, tươi mát mà bác yêu quý bao nhiêu lại ùa trở lại bên bác. Thế rồi bác không chết, như một sự thần kì của phép màu cổ tích… Thậm chí từ ngày hôm đó sức khoẻ bác cứ trở lại dần. Nhưng đôi chân của bác thì mãi mãi không hồi phục được. Bây giờ, nhìn vẻ mặt tươi vui của bác, biết được những kì tích của bác, tôi tự nhủ chúng tôi hoàn toàn có thể noi gương bác để học hành, phấn đấu. Những khó khăn của chúng tôi bây giờ không thể nào so sánh được với những khó khăn mà cha anh ta đã trải qua.
Rồi câu chuyện lại được quay trở về với một người đã đi xa vĩnh viễn, nhưng hình ảnh của cô luôn dạt dào trong trái tim những người còn đây. Các chú các bác nói nhiều đến cô bác sĩ Đặng Thuỳ Trâm, tới chất “lửa” như than hồng ủ nóng âm ỉ qua năm tháng. Tôi nghĩ những người chiến sĩ ấy đã cống hiến cả tuổi trẻ của mình cho đất nước, cho hoà bình. Họ đã ra đi không ngần ngại, vẫn biết rằng mình có thể hi sinh, có thể bị thương, nhưng với tinh thần dũng cảm, họ đã cống hiến hết sức mình cho cuộc cách mạng. “Ớ bất kì đất nước nào trên thế giới, điều đó đều được gọi là anh hùng ! ” – câu nói đó đã được thốt ra từ một người lính Mĩ, một người ở bên kia giới tuyến khi đọc được những dòng nhật kí của bác sĩ, liệt sĩ Đặng Thuỳ Trâm. Đó là những dòng suy nghĩ, những tư tưởng của một người con gái trong trắng và tràn đầy nhiệt huyết. Cuốn nhật kí đó đã đốt cháy tâm can của người lính Mĩ đã giữ nó. Những dòng nhật kí đó đã cho ta thấy sự hiền dịu của người nữ bác sĩ và sự kiên cường của người chiến sĩ. Cô không thôi thao thức, day dứt về bệnh nhân, về đồng đội của mình, coi đồng chí như anh em ruột thịt của mình. Và cô đã từng một mình chiến đấu với 120 lính Mĩ để bảo vệ đồng đội. Cuộc sống ấy khiến cô nhiều lúc tưởng chừng như kiệt sức nhưng cô vẫn tự nhủ mình phải thật mạnh mẽ để vượt qua bao nhiêu khó khăn. Quyển nhật kí đã khắc hoạ lại một thời kì lịch sử, khi con người sống trong bom đạn nhưng tâm hồn vẫn chứa đựng bao nhiêu yêu thương.
Cuộc gặp gỡ sôi nổi và hào hứng quá, nhưng thời gian đã hết. Các bác các chú còn phải làm việc, chúng tôi phải trở về trường học. Tất cả các bạn hướng vào tôi như tin tưởng gửi gắm việc cần phải làm tối thiểu trước lúc chia tay. Thật lạ, mọi khi phải lên như thế tôi rất ngại, không dám nhìn ai cả. Vậy mà hôm nay tôi thực sự muốn nói, muốn thể hiện ra bao tình cảm dạt dào trong lòng. Nếu không được nói ra e rằng sẽ nổ tung như quả bóng bay vậy. Tôi nói chậm rãi và rõ ràng : “Hôm nay cháu rất vinh dự và may mắn được thay mặt toàn thể thiếu nhi Hà Nội đến thăm các chú các bác nhân ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam. Những câu chuyện của các chú các bác làm chúng cháu rất cảm động. Chúng cháu hiểu rằng giờ đây là lúc chúng cháu phải học hành chăm ngoan để có thể tham gia xây dựng đất nước, nối tiếp trang sử vinh quang mà cha anh đã để lại. Chúng cháu hứa sẽ làm tốt nhiệm vụ đó, để đất nước Việt Nam độc lập thống nhất của chúng ta ngày càng giàu đẹp. Đó là cách tốt nhất để tỏ lòng biết ơn các chú, các bác các anh bộ đội kính yêu đã quên mình cống hiến sức lực và máu xương của mình cho đất nước.”. Nói xong, nhìn xuống tôi thấy ánh mắt hài lòng của các bạn. Và tràng pháo tay của các chú bộ đội vang lên giòn giã. Cũng chỉ là những lời tôi đã từng biết, nhưng hôm nay tôi nói với tất cả tấm lòng mình. Có lẽ vì thế đã khiến mọi người xúc động sâu sắc.
Chắc các bạn cũng đồng ý với tôi rằng : mỗi thế hệ đều có nhiệm vụ của mình, và chúng ta sẽ cùng nhau thực hiện thật tốt nhiệm vụ học tập để xây dựng đất nước của chúng ta tươi đẹp mãi mãi.
Bình luận